Con dâu làm ngân hàng nhưng không có t.iền trả viện phí cho chồng, biết bí mật của con tôi gi:.ận t:.ím m:.ặt

Con dâu tôi làm việc trong ngân hàng, nghe bảo mỗi tháng lương được 20 triệu, thu nhập của con trai cũng được 25-30 triệu mỗi tháng, nhưng khi có chuyện lại bảo không có tiền tiết kiệm.

Tôi năm nay 65 tuổi rồi. Từ khi hai vợ chồng nghỉ hưu, cuộc sống của chúng tôi khá nhàn nhã. Mỗi buổi sáng, tôi ra công viên tập thể dục, còn vợ tôi thích đọc sách và trồng hoa, cây cối ở nhà. Hai chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau, những ngày tháng tuy buồn tẻ nhưng cũng tràn ngập hạnh phúc.

Điều chúng tôi lo lắng nhất chính là con trai, vì hai vợ chồng có mỗi mụn con này thôi. Con trai lập gia đình được gần 3 năm rồi, vợ nó làm việc trong ngân hàng, nghe bảo mỗi tháng lương được 20 triệu. Con trai tôi cũng chẳng thua kém, làm việc trong công ty lớn và có thu nhập hàng tháng khá tốt, cũng dao động 25-30 triệu mỗi tháng.

Với mức thu nhập đó, cuộc sống của chúng nó khá ổn so với nhiều người. Nhưng mỗi lần chúng tôi hỏi đến, con dâu luôn than thở làm không đủ ăn vì chi phí sinh hoạt ở thành phố đắt đỏ.

Nghĩ chắc có con nhỏ nên tốn kém, vì thế đôi vợ chồng già chúng tôi thi thoảng có chu cấp cho các con. Khi thì bảo cho cháu ít đồng, khi thì vợ gửi ít rau cỏ, thịt con gà, chục quả trứng,… gửi lên, hy vọng cuộc sống của chúng nó có thể tốt hơn chút.

Mỗi lần chúng tôi hỏi đến, con dâu luôn than thở làm không đủ ăn vì chi phí sinh hoạt ở thành phố đắt đỏ. (Ảnh minh họa)

Mỗi lần chúng tôi hỏi đến, con dâu luôn than thở làm không đủ ăn vì chi phí sinh hoạt ở thành phố đắt đỏ. (Ảnh minh họa)

Hôm đó, tôi đang xem ti vi ở nhà thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ công ty con trai, nói rằng nó bị tai nạn tại nơi làm việc và đang được điều trị trong bệnh viện.

Tôi và vợ vội vàng bắt xe lên thành phố, đến bệnh viện thì thấy con trai nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt. Bác sĩ nói con trai tôi cần phải phẫu thuật ngay, nhưng chi phí rất tốt kém.

Hỏi con dâu thì nó bảo không có tiền tiết kiệm nên không thể trả tiền phẫu thuật cho chồng. Lúc đó tôi nghĩ trong bụng, tuy bình thường nó than thở sống chật vật nhưng làm gì đến mức không để ra được một đồng tiết kiệm nào.

Tổng thu nhập của hai vợ chồng nó được 45-50 triệu mỗi tháng, nhà cửa có rồi. Hai vợ chồng cùng một đứa con nhỏ, làm gì đến mức không để ra được một đồng nào?

Nhưng con dâu đã nói như vậy, vợ chồng tôi đành rút tiền tiết kiệm từ ngân hàng ra để chữa bệnh cho con trai. Nếu thiếu, chúng tôi sẽ tìm cách vay mượn thêm. Còn về chuyện chi tiêu của hai vợ chồng con, khi nào mọi chuyện êm xuôi chúng tôi phải dạy lại nó cách quản lý thu chi mới được, chứ cứ để như vậy rồi đến lúc xảy ra chuyện gì chẳng có đồng nào trong người.

Khi hỏi tiền con dâu, con lại nói không có tiền tiết kiệm khiến hai vợ chồng tôi sửng sốt. (Ảnh minh họa)

Khi hỏi tiền con dâu, con lại nói không có tiền tiết kiệm khiến hai vợ chồng tôi sửng sốt. (Ảnh minh họa)

Thế rồi hôm đi thanh toán viện phí, ở hành lang bệnh viện tôi đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của con dâu qua điện thoại. Thì ra, con dâu đang nói chuyện với mẹ nó.

Mẹ ơi, tài chính của chúng con bây giờ rất eo hẹp. Có lẽ trong thời gian này con không đưa được tiền cho mẹ những thời gian trước đâu. Tiền trả nợ cho em trai tháng này mẹ tự xoay sở đi nhé.

Nghe những lời con dâu thốt ra mà cảm xúc trong tôi lẫn lộn. Hóa ra số tiền mà con trai tôi đi làm vất vả kiếm được, tiền vợ chồng tôi cho hai đứa nó đều dùng để trợ cấp cho gia đình bố mẹ con dâu.

Tôi thật sự rất tức giận và thất vọng, nhưng nghĩ đến việc con trai vẫn nằm trên giường bệnh, tôi chỉ có thể giấu sự tức giận này trong lòng.

Khi con trai dần bình phục, hòn đá trong lòng tôi cũng được đặt xuống. Nhưng, sợ chuyện tiền nong sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai vợ chồng con nên vợ chồng tôi đã hẹn con dâu ra nói chuyện riêng.

Quả nhiên, con trai tôi không hề biết chuyện này, luôn tin tưởng giao tiền cho vợ quản lý. Con dâu cũng xin lỗi vợ chồng tôi vì chuyện lén gửi tiền về cho nhà mẹ đẻ để trả nợ hộ em trai, mong tôi giữ kín chuyện này và hứa từ này về sau sẽ không như thế nữa.

Thấy con dâu hối cải, vợ chồng tôi đồng ý giấu diếm chuyện này cho con. Dặn con nếu sau này con trai tôi hỏi đến thì cứ bảo tiền tiết kiệm đã dồn hết cho vụ phẫu thuật này.

Kể từ đó, tôi nhận thấy thái độ của con dâu thay đổi hẳn. Con bé nói chuyện với tôi thận trọng, dè dặt hơn. Tôi đoán trong lòng nó nhất định vẫn đang nghĩ đến chuyện của gia đình mẹ đẻ.

Thời gian trôi qua, sức khỏe của con trai tôi đã hồi phục. Nhưng trong lòng tôi luôn có một nút thắt, không biết con dâu có thật sự ăn năn và sửa đổi bản thân hay không, cũng không biết liệu mối quan hệ của chúng tôi có thể quay lại như xưa hay không.