Cuối thời Đông Hán và thời Tam Quốc được xem như một giai đoạn loạn lạc với sự phân tranh, đối nghịch của nhiều thế lực chư hầu.
Cổ nhân có câu “Thời thế tạo anh hùng”, và sự thật là thời kỳ loạn lạc này đã trở thành bệ đỡ giúp không ít nhân vật có xuất thân hàn vi trở thành những võ tướng tài ba, xuất chúng. Hổ tướng Trương Phi của tập đoàn chính trị Thục Hán cũng là một trong số đó.
Thực tế là trước khi gặp gỡ và kết nghĩa với Lưu Bị, Quan Vũ, “hổ tướng” Trương Phi cũng từng có cuộc sống bình thường như bao bá tánh thường dân khác.
Theo trang Sina, về việc trước đó ông từng làm nghề nghiệp gì, chính sử cũng không ghi lại chính xác. Tuy nhiên thông qua ảnh hưởng của “Tam Quốc diễn nghĩa”, hậu thế vẫn hình dung về thân thế Trương Phi như một người hành nghề bán rượu, mổ lợn.
Vậy tại sao một kẻ mãng phu chưa từng luyện qua võ công, quyền cước như Trương Dực Đức lại có thể trở thành hổ tướng khét tiếng một thời dưới tay quân chủ Lưu Bị?
“Lý lịch” không gắn với công phu, quyền cước của viên hổ tướng khét tiếng trong “Tam Quốc diễn nghĩa”
Nếu như Quan Vũ có Thanh Long Yển Nguyệt đao nặng tới gần trăm cân, thì Trương Phi lại sở hữu một cây Bát Xà mâu dài tới một trượng tám tấc. (Ảnh minh họa: Nguồn Baidu).
Về “lý lịch” của danh tướng Trương Phi, “Tam Quốc diễn nghĩa” hồi thứ nhất đã từng có một đoạn tự thuật của nhân vật này:
“Tôi họ Trương tên Phi, tự là Dực Đức, ở Trác quận đã lâu đời. Gia tư có ít ruộng, vườn, trại và mở ngôi hàng nấu rượu, mổ heo. Tôi chỉ thích kết giao với hào kiệt trong thiên hạ”.
Thông qua chi tiết trên, không khó để nhận thấy trước khi kết nghĩa và đi theo phò tá huynh trưởng Lưu Bị, Trương Phi cũng có cuộc sống buôn bán bình thường như bao bách tính thường dân khác.
Và có lẽ vì muốn để nhân vật của mình phù hợp với hình tượng của phường buôn rượu, mổ lợn, La Quán Trung đã cố tình gán cho vị tướng họ Trương một thân hình cao lớn cùng nét tính cách nóng nảy, lỗ mãng.
Hơn nữa nếu nhìn tổng quan “lý lịch” của nhân vật này, không khó để nhận thấy ông vốn không phải là người từng luyện qua công phu, quyền cước. Bởi chỉ đến khi đi theo Lưu Bị, hai huynh đệ Quan – Trương mới có vũ khí của riêng mình.
Giả sử Trương Phi là người tập võ từ thuở nhỏ hay trước đó có thói quen luyện tập võ nghệ, ông chắc chắn sẽ thủ sẵn cho mình một loại binh khí chuyên dụng chứ không phải chờ tới lúc đi theo huynh trưởng mới làm vũ khí.
Công việc của một đồ tể và “vốn liếng” quý giá giúp Trương Phi xông qua trận mạc
Cá tính nóng nảy, lỗ mãng của nhân vật Trương Phi trong “Tam Quốc diễn nghĩa” ít nhiều có liên quan tới xuất thân hành nghề buôn rượu, mổ lợn của ông. (Ảnh minh họa: Nguồn Baidu).
Theo KKNews, về nguồn gốc võ công của Trương Phi, các tài liệu chính sử đều không đề cập tới lý do vì sao ông lại có võ lực xuất chúng như vậy.
Tuy nhiên lý giải của nhiều học giả hiện đại lại cho rằng, sức chiến đấu của nhân vật này thực chất được hình thành thông qua đặc trưng nghề nghiệp và không ngừng được tôi luyện trong môi trường thực chiến.
Thực chất không phải ngẫu nhiên “Tam Quốc diễn nghĩa” lại gán cho Trương Phi nghề buôn rượu, mổ lợn. Bởi dù là thời xa xưa hay ngày nay, công việc giết mổ gia súc vẫn luôn được xem là một loại lao động tốn sức. Việc Trương Phi mưu sinh bằng nghề này đã giúp ông sở hữu một thân hình bệ vệ và khí lực hơn người.
Hơn nữa, mổ lợn mặc dù là dùng tới dao, nhưng động tác thực hiện không phải là chém mà là đâm, xẻ. Vì thế những động tác này được cho là mang nhiều nét tương tự với kỹ thuật sử dụng mâu.
Dù mưu sinh bằng nghề đồ tể, nhưng công việc mổ lợn lại đem tới cho Trương Phi những lợi thế bất ngờ về thể lực và công phu. (Ảnh minh họa: Nguồn Baidu).
Hơn nữa quá trình thực hiện công việc mổ lợn vào thời xưa có nhiều điểm khác biệt với quy trình hiện đại hóa như ngày nay.