Bố mẹ vợ lên chơi, chồng tôi tiếp đón không khác gì người xa lạ.
Tôi năm nay 30 tuổi, kết hôn được 3 năm. Cuộc sống của vợ chồng tôi khá ổn, đầy đủ. Hiện tại tôi đã có một cô con gái đầu lòng tròn 1 tuổi, vợ chồng tôi dự định tầm 3 năm nữa sẽ có con thứ 2. Công việc của vợ chồng tôi ổn định, chồng tôi thu nhập tốt, chịu khó làm ăn, không rượu bia, tiêu sài tiền hoang phí.
Hồi mới yêu nhau, tôi nhận ra ở chồng ý chí vươn lên, tinh thần lao động luôn chịu khó, không nề hà bất kỳ công việc nào miễn là chính đáng và có thêm thu nhập. Nhờ vậy mà từ chỗ còn nhiều khó khăn khi vừa mới kết hôn, đến nay vợ chồng tôi cũng đã có cuộc sống đảm bảo. Tôi cũng cho rằng, một phần thành công của vợ chồng tôi là từ tiết kiệm, biết cách chi tiêu hợp lý của tôi và chồng.
Thế nhưng, bây giờ không còn phải lo nghĩ về điều gì nữa thì chồng tôi vẫn giữ nếp chi tiêu tiết kiệm, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi mua gì cũng phải hỏi ý kiến của chồng, anh ấy còn bắt tôi nộp lương cho anh ấy nữa. Nhiều khi lĩnh lương về, mua bộ quần áo, mấy món ngon về cả nhà cùng ăn, vậy mà lại nhận được thái độ khó chịu từ chồng. Hết cằn nhằn, chồng tôi lại giở bài giận dỗi cũng chỉ vì tôi mua đồ gì đó đắt tiền về nhà.
(Ảnh minh họa)
Tôi cũng nín nhịn, mong chồng thay đổi từ từ. Thế nhưng, sức chịu đựng của tôi rồi cũng có giới hạn, chồng đối xử với tôi thế nào tôi cũng cho qua, nhưng đối xử tệ bạc, coi thường nhà vợ thì tôi không thể nào để yên được. Nhất là với bố mẹ đẻ tôi.
Cách đây một tuần, bố mẹ đẻ tôi từ quê lên khám bệnh, tiện thể thăm cháu. Đúng lúc tôi phải đi công tác không trì hoãn được. Trước khi đi, tôi còn dặn đi dặn lại chồng là nhớ phải chu đáo với ông bà ngoại, cơm nước tử tế. Đồ ăn ngon tôi mua sẵn đề tủ lạnh, chịu khó nấu nướng cho ngon mà đảm bảo.
Vậy mà tôi đi về, mở tủ lạnh ra vẫn còn nguyên nào là gà, tôm, cá… Hỏi chồng vì sao đồ ngon vẫn còn nguyên thì anh ấy nói là ngày nào cũng cơm canh cho ông bà đầy đủ, mấy thứ ngon phải để hôm nào đông người, có việc mới ăn. Chứ có vài người, ăn không hết, ông bà đi khám bệnh chứ có phải lên dự tiệc đâu mà phải bày vẽ.
Hóa ra, mấy hôm bố mẹ tôi lên, anh ấy chỉ cho ăn quanh quẩn rau luộc, vài bìa đậu với một ít thịt bữa luộc, bữa rang. Trời nóng, chồng tôi cũng không bật điều hòa cho bố mẹ vợ nằm mát. Chưa hết, để tiết kiệm tiền, con rể còn chở xe máy luân phiên đưa bố mẹ vợ đến bệnh viện cho đỡ tiền taxi, bất chấp trời nắng nóng gay gắt.
Thấy tôi không hài lòng, chồng tôi liền nổi đóa với tôi: “Em đừng tưởng có tí tiền mà hoang phí nhé, mai mốt không kiếm được ra tiền có nước cả nhà đi ăn xin. Mà ông bà ngoại lên chơi, đã biếu cho cháu đồng quà tấm bánh nào đâu mà cứ đòi hỏi ăn sang, xe hơi đưa đón?“.
News
Kế hoạch d::ã m:a:n của 2 nghi phạm sathai cô gái 21 tuổi, bỏ vào vali vứt trên núi: Về phòng nghỉ cùng nhau bỗng thấy bạn gái mang nhiều tài sản
Thấy cô gái mang nhiều tài sản, một đối tượng đã sát hại rồi bàn bạc với đồng bọn mua vali để bỏ xác nạn […]
Đón mẹ đẻ lên chăm cháu, tôi u:ấ:t ngh:ẹ:n nhìn hành động chồng lén làm sau lưng, cương quyết làm đơn ly hôn
Nhiều lần tôi thắc mắc anh bảo tôi nghĩ nhiều rồi, cho tới hôm tôi chính mắt thấy chồng mình cư xử thế này. Tôi lấy […]
Lên ở với con trai và con dâu 2 tháng, chỉ vì đĩa sườn non mà tôi phải vội vã thu xếp về quê ngay trong đêm
Cầm tiền của con dâu đâu phải lúc nào cũng vui vẻ, có khi đó là áp lực của người làm mẹ chồng. Vừa về […]
Tới nhà bạn trai chơi, tôi đi:ế:ng người khi nhìn xuống bàn chân của các thành viên nhà anh, đành nói lời chia tay vì không thể chịu được
Hóa ra, họ đã sống như vậy suốt bao năm nay. Tôi là mẫu phụ nữ truyền thống, không ham mê thứ thị hiếu, phù […]
Mẹ chồng bán nhà dưới quê để lên ở với chúng tôi, song khi chồng tôi hỏi thăm về số tiền thì bà thản nhiên tuyên bố một câu “s:é:t đ:á:nh”
Trước đây chính tôi từng bàn với chồng bảo các cụ bán nhà đất dưới quê, dùng số tiền đó mua một căn hộ rộng […]
Chồng ở mãi trong nhà vệ sinh nhưng không tắm mà chỉ nghe tiếng nước chảy ào ào, tôi mở cửa thì thấy cảnh tượng choáng váng
Anh ngước đầu lên nhìn tôi, mắt anh đỏ au như đau lòng lắm nhưng không thể khóc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy […]
End of content
No more pages to load